HỌC THUYẾT QUÂN SỰ (Military doctrine)

Học thuyết quân sự (Military doctrine) là sự thể hiện cách mà các lực lượng quân sự đóng góp cho một chiến dịch, một cuộc hành binh lớn, một trận chiến hay một cuộc giao tranh. Học thuyết quân sự vạch ra những phương tiện quân sự nào nên được sử dụng, cách cơ cấu lực lượng, nơi triển khai lực lượng và phương thức hiệp đồng giữa các loại lực lượng. “Học thuyết chung” (Joint doctrine) đề cập đến các học thuyết được chia sẻ và liên kết bởi các lực lượng đa quốc gia hoặc các hoạt động quân sự chung.

Có ba loại học thuyết quân sự chính:
(1) Học thuyết tấn công nhằm giải giáp, tước đoạt vũ khí của kẻ thù,
(2) Học thuyết phòng thủ nhằm mục đích đánh bại, đẩy lui một kẻ thù, và
(3) Học thuyết răn đe nhằm trừng phạt kẻ thù.

Các học thuyết quân sự khác nhau có ý nghĩa khác nhau đối với chính trị thế giới. Ví dụ, các học thuyết mang tính xúi giục có xu hướng dẫn đến các cuộc chạy đua vũ trang và xung đột.

Định nghĩa học thuyết

Định nghĩa về học thuyết của NATO, được nhiều quốc gia thành viên sử dụng không thay đổi, là: “Các nguyên tắc cơ bản mà qua đó các lực lượng quân sự hướng dẫn hành động của họ nhằm hỗ trợ các mục tiêu. Nó có thẩm quyền nhưng đòi hỏi sự phán xét khi áp dụng”.

Năm 1998 Quân đội Canada tuyên bố: “Học thuyết quân sự là sự thể hiện chính thức về kiến ​​thức và tư tưởng quân sự mà quân đội chấp nhận là phù hợp tại một thời điểm nhất định, bao gồm bản chất của xung đột, sự chuẩn bị của quân đội cho xung đột và phương pháp tham gia xung đột để đạt được thành công… nó mang tính mô tả hơn là quy định, đòi hỏi sự phán xét khi áp dụng. Nó không thiết lập giáo điều hay cung cấp danh sách kiểm tra các thủ tục, mà đúng hơn là một hướng dẫn có thẩm quyền, mô tả cách quân đội suy nghĩ về chiến đấu chứ không phải cách chiến đấu. Vì vậy, nó cố gắng đủ dứt khoát để hướng dẫn hoạt động quân sự nhưng cũng đủ linh hoạt để thích ứng với nhiều tình huống khác nhau”.

Một nghiên cứu của nhân viên Đại học Không quân Hoa Kỳ vào năm 1948 đã định nghĩa học thuyết quân sự về mặt chức năng là “những khái niệm, nguyên tắc, chính sách, chiến thuật, kỹ thuật, thực hành và thủ tục cần thiết để đạt được hiệu quả trong việc tổ chức, huấn luyện, trang bị và sử dụng các đơn vị chiến thuật và dịch vụ của mình”.

Một bài luận của Quân đội Hoa Kỳ viết vào năm 2016 đã định nghĩa tương tự học thuyết quân sự là “bao gồm các chiến thuật, kỹ thuật và quy trình TTP (tactics, techniques, and procedures)”.

Năm 2005, Gary Sheffield thuộc Khoa Nghiên cứu Quốc phòng của King’s College London/JSCSC đã trích dẫn định nghĩa năm 1923 của JFC Fuller về học thuyết là “ý tưởng trung tâm của quân đội”.

Năm 1965, Từ điển thuật ngữ quân sự cơ bản của Liên Xô đã định nghĩa học thuyết quân sự là “hệ thống các quan điểm có cơ sở khoa học được chính thức chấp nhận của một quốc gia về bản chất của các cuộc chiến tranh hiện đại và việc sử dụng lực lượng vũ trang trong đó… Học thuyết quân sự có hai khía cạnh: xã hội- chính trị và quân sự-kỹ thuật”. Mặt chính trị – xã hội “bao gồm tất cả các câu hỏi liên quan đến phương pháp luận, cơ sở kinh tế và xã hội, các mục tiêu chính trị của chiến tranh. Đó là mặt xác định và ổn định hơn”. Mặt khác, quân sự-kỹ thuật phải phù hợp với mục tiêu chính trị. Nó bao gồm việc “tạo ra cơ cấu quân sự, trang bị kỹ thuật cho lực lượng vũ trang, huấn luyện họ, xác định các hình thức và phương tiện tiến hành các hoạt động và chiến tranh nói chung”.

Sự phát triển học thuyết

Trước khi phát triển các ấn phẩm học thuyết riêng biệt, nhiều quốc gia đã thể hiện triết lý quân sự của mình thông qua các quy định.

Vương quốc Anh

Quy định về Dịch vụ Thực địa được Văn phòng Chiến tranh ban hành vào năm 1909, 1917, 1923, 1930 và 1935. Các ấn phẩm tương tự dưới nhiều tên khác nhau là được xuất bản sau đó. Học thuyết quân sự chính thức của Anh được xuất bản lần đầu tiên vào năm 1988 và vào năm 1996 đã trở thành Học thuyết phòng thủ của Anh áp dụng trong toàn bộ lực lượng vũ trang.

Pháp

Sự phát triển của học thuyết quân sự ở Pháp diễn ra sau thất bại của quốc gia này trong cuộc chiến tranh Pháp-Phổ. École supérieure de guerre, dưới sự chỉ đạo của chỉ huy của nó, Ferdinand Foch, bắt đầu phát triển một học thuyết nhất quán để xử lý các quân đội, quân đoàn và sư đoàn. Tác phẩm năm 1906 của Foch, Des principes de la guerre (Nguyên tắc chiến tranh) đã thể hiện học thuyết này.

Đế quốc Phổ và Đức

Học thuyết của Phổ được xuất bản dưới dạng Quy định hướng dẫn quân đội tham gia dã chiến và diễn tập của các đơn vị lớn hơn vào ngày 17/6/1870. Học thuyết này đã được sửa đổi vào năm 1887 và xuất bản bằng tiếng Anh vào năm 1893 với tên Mệnh lệnh phục vụ dã chiến của quân đội Đức, bởi Karl Kaltenborn und Stachau, và một lần nữa vào năm 1908 với tên Felddienst Ordnung (“Quy định về dịch vụ hiện trường”).

Liên Xô

Học thuyết Xô Viết chịu ảnh hưởng lớn từ M. V. Frunze.

Hoa Kỳ

Trong khoảng thời gian giữa Chiến tranh Napoléon và Thế chiến I, học thuyết đã được Bộ Chiến tranh xác định trong “Quy định phục vụ tại hiện trường”. Ngoài ra, nhiều sĩ quan còn viết các sách hướng dẫn quân sự được in bởi các nhà xuất bản tư nhân, chẳng hạn như Hardee’s Tactics, được cả lực lượng Liên minh và Liên minh sử dụng. Tướng George B. McClellan đã viết một cuốn sổ tay dành cho kỵ binh, Quy định và Hướng dẫn phục vụ dã chiến của Kỵ binh Hoa Kỳ, vào năm 1862.

Bộ Tổng tham mưu chịu trách nhiệm soạn thảo Quy định phục vụ tại hiện trường. Chúng được xuất bản năm 1908, được sửa đổi vào năm 1913 và một lần nữa vào năm 1914 dựa trên kinh nghiệm của các cường quốc châu Âu trong những tháng đầu của cuộc chiến.

Cuối năm 1941, học thuyết của Quân đội Hoa Kỳ đã được xuất bản trong Quy định phục vụ thực địa – Hoạt động (Field Service Regulations – Operations). Tên gọi này đã bị loại bỏ và thay thế bằng Sổ tay hướng dẫn thực địa quân đội Hoa Kỳ (U.S. Army Field Manuals).

Mối quan hệ giữa học thuyết và chiến lược

Học thuyết quân sự là một thành phần then chốt của đại chiến lược.

Định nghĩa chiến lược của NATO là “trình bày cách thức phát triển và áp dụng sức mạnh quân sự để đạt được các mục tiêu quốc gia hoặc mục tiêu của một nhóm quốc gia”. Định nghĩa chính thức về chiến lược của Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ là: “Chiến lược là một ý tưởng hoặc tập hợp các ý tưởng thận trọng nhằm sử dụng các công cụ sức mạnh quốc gia một cách đồng bộ và tích hợp nhằm đạt được các mục tiêu quốc gia hoặc đa quốc gia”.

Chiến lược quân sự cung cấp cơ sở lý luận cho các hoạt động quân sự. Thống chế Tử tước Alan Brooke, Tổng tham mưu trưởng Hoàng gia và đồng sự – Chủ tịch Ủy ban Tham mưu trưởng Liên hợp Anh-Mỹ trong hầu hết thời gian của Thế chiến II, đã mô tả nghệ thuật chiến lược quân sự như sau: “xuất phát từ chính sách nhắm vào một loạt các mục tiêu quân sự cần đạt được: đánh giá các mục tiêu này theo các yêu cầu quân sự mà chúng tạo ra và các điều kiện tiên quyết mà việc đạt được mỗi mục tiêu có thể cần có: đo lường các mục tiêu sẵn có và các nguồn lực tiềm năng đáp ứng các yêu cầu và từ quá trình này vạch ra một mô hình ưu tiên mạch lạc và một lộ trình hành động hợp lý”.

Thay vào đó, học thuyết tìm cách cung cấp một khuôn khổ khái niệm chung cho nghĩa vụ quân sự:
– dịch vụ tự nhận thức được điều gì (“Chúng ta là ai?”)
– sứ mệnh của nó là gì (“Chúng ta làm gì?”)
– sứ mệnh sẽ được thực hiện như thế nào (“Chúng ta thực hiện điều đó như thế nào?”)
– sứ mệnh đã được thực hiện như thế nào trong lịch sử (“Chúng ta đã làm điều đó như thế nào trong quá khứ?”)
– những câu hỏi khác…

Tương tự như vậy, học thuyết không phải là hoạt động hay chiến thuật. Nó phục vụ như một khuôn khổ khái niệm thống nhất cả ba cấp độ chiến tranh.

Học thuyết phản ánh phán đoán của các sĩ quan quân đội chuyên nghiệp và ở mức độ thấp hơn nhưng quan trọng các nhà lãnh đạo dân sự, về những gì có thể và không thể thực hiện được về mặt quân sự và cần thiết.

Các yếu tố cần xem xét bao gồm:
– công nghệ quân sự,
– địa lý quốc gia,
– khả năng của đối thủ,
– năng lực của tổ chức của chính mình.

Học thuyết quân sự theo quốc gia

Trung Quốc

Học thuyết quân sự của Trung Quốc bị ảnh hưởng bởi một số nguồn, bao gồm cả truyền thống quân sự cổ điển bản địa được đặc trưng bởi các chiến lược gia như Tôn Tử và các nhà chiến lược hiện đại như Mao Trạch Đông, cùng với những ảnh hưởng của phương Tây và Liên Xô. Một đặc điểm nổi bật của khoa học quân sự Trung Quốc là nó nhấn mạnh vào mối quan hệ giữa quân đội và xã hội, đồng thời coi lực lượng quân sự chỉ là một phần của đại chiến lược.

Theo tờ báo Pháp Le Monde, học thuyết hạt nhân của Trung Quốc là duy trì một lực lượng hạt nhân cho phép nước này ngăn chặn và đáp trả một cuộc tấn công hạt nhân. Tuy nhiên, những diễn biến mới cho thấy Trung Quốc có thể cho phép sử dụng kho vũ khí hạt nhân của mình trong nhiều tình huống hơn.

Pháp

Sau thất bại của Quân đội Pháp trong Chiến tranh Pháp-Phổ, quân đội Pháp, như một phần của các phong trào nhằm nâng cao tính chuyên nghiệp, đã nhấn mạnh đến việc đào tạo sĩ quan tại École de Guerre. Ferdinand Foch, với tư cách là một người hướng dẫn, đã phản đối khái niệm người chỉ huy di chuyển các đơn vị mà không thông báo cho cấp dưới về ý định của mình. Khi làm như vậy, một học thuyết chung được dùng làm điểm đào tạo.

Vậy thì chúng ta có một học thuyết. Tất cả bộ não đều đã được hoạt động trở lại và xem xét mọi câu hỏi từ một quan điểm giống nhau. Ý tưởng cơ bản của vấn đề đã được biết, mỗi người sẽ giải quyết vấn đề theo cách riêng của mình, và hàng ngàn kiểu mẫu này, chúng ta có thể chắc chắn rằng, sẽ hành động để hướng mọi nỗ lực của họ vào một mục tiêu chung”.

Trước Thế chiến I, Pháp có học thuyết quân sự tấn công.

Sau Thế chiến I, Pháp đã áp dụng học thuyết quân sự phòng thủ trong đó Phòng tuyến Maginot đóng vai trò trung tâm trong việc răn đe Đức.

Đức

Trước Thế chiến I, Đức có học thuyết quân sự tấn công được minh họa bằng Kế hoạch Schlieffen. Đức cũng vậy đã dành nguồn lực đáng kể để xây dựng một hạm đội thiết giáp hạm, điều này gây ra lo ngại cho các cường quốc châu Âu. Trong Thế chiến II, Đức đã triển khai một chiến lược tác chiến đôi khi được gọi là Blitzkrieg trong các cuộc tấn công chống lại Ba Lan và Pháp.

Học thuyết quân sự của Đức kết hợp khái niệm Aufragstaktik (Chiến thuật kiểu nhiệm vụ), có thể được coi là một học thuyết trong đó các quy tắc chính thức có thể được đình chỉ có chọn lọc để vượt qua “ma sát”. Carl von Clausewitz đã từng nói: “Mọi thứ trong chiến tranh đều rất đơn giản nhưng điều đơn giản nhất lại khó khăn”. Các vấn đề sẽ xảy ra như liên lạc sai vị trí, quân đến sai địa điểm, sự chậm trễ do thời tiết… và nhiệm vụ của người chỉ huy là cố gắng hết sức để khắc phục chúng. Auftragstaktik khuyến khích người chỉ huy thể hiện sự chủ động, linh hoạt và ứng biến khi chỉ huy.

Ấn Độ

Học thuyết chiến đấu hiện tại của Quân đội Ấn Độ dựa trên việc sử dụng kết hợp hiệu quả đội hình trấn giữ và đội hình tấn công. Trong trường hợp tấn công, đội hình trấn giữ sẽ ngăn chặn kẻ thù và đội hình tấn công sẽ phản công để vô hiệu hóa lực lượng của kẻ thù. Trong trường hợp Ấn Độ tấn công, đội hình trấn giữ sẽ ghìm quân địch trong khi đội hình tấn công tấn công vào một điểm mà Ấn Độ lựa chọn.

Học thuyết hạt nhân của Ấn Độ tuân theo chính sách tối thiểu đáng tin cậy răn đe, Không tấn công trước, Không sử dụng vũ khí hạt nhân đối với các quốc gia phi hạt nhân và Trả đũa hạt nhân ồ ạt trong trường hợp việc ngăn chặn thất bại.

Ấn Độ gần đây đã áp dụng một học thuyết chiến tranh mới được gọi là “Khởi động nguội” và quân đội của nước này đã tiến hành các cuộc tập trận nhiều lần kể từ đó dựa trên học thuyết này. “Khởi động nguội” liên quan đến các hoạt động chung giữa ba lực lượng của Ấn Độ và các nhóm chiến đấu tổng hợp cho các hoạt động tấn công. Một phần quan trọng là việc chuẩn bị cho các lực lượng của Ấn Độ có thể nhanh chóng huy động và thực hiện các hành động tấn công mà không vượt quá ngưỡng sử dụng hạt nhân của đối phương. Một bức điện tín ngoại giao của Hoa Kỳ bị rò rỉ tiết lộ rằng nó dự định sẽ được dỡ bỏ và thực hiện trong khoảng thời gian 72 giờ khi có một cuộc khủng hoảng.

Israel

Học thuyết chiến lược

Học thuyết quân sự của Israel được hình thành do quy mô nhỏ và thiếu chiều sâu chiến lược. Để bù đắp, nước này dựa vào khả năng răn đe, bao gồm cả việc thông qua kho vũ khí hạt nhân. Nó cố gắng khắc phục nhược điểm về số lượng bằng cách duy trì sự vượt trội về chất lượng. Học thuyết của nó dựa trên chiến lược phòng thủ nhưng mang tính tấn công về mặt chiến dịch, bằng cách đánh chặn trước các mối đe dọa của kẻ thù và đảm bảo chiến thắng nhanh chóng, mang tính quyết định nếu việc răn đe thất bại. Israel duy trì trạng thái sẵn sàng cao độ, hệ thống cảnh báo sớm tiên tiến và khả năng tình báo quân sự mạnh mẽ để đảm bảo những kẻ tấn công không thể lợi dụng sự thiếu chiều sâu chiến lược của Israel. Cảnh báo sớm và chiến thắng nhanh chóng cũng là điều mong muốn vì Lực lượng Phòng vệ Israel phụ thuộc nhiều vào quân dự bị trong các cuộc chiến lớn; việc huy động quân dự bị kéo dài sẽ gây tốn kém cho nền kinh tế Israel. Học thuyết của Israel được xây dựng với giả định rằng Israel phần lớn sẽ tự túc trong chiến tranh mà không cần các đồng minh lân cận hỗ trợ.

Sự nhấn mạnh của Israel vào hoạt động tấn công đã được tán thành bởi thủ tướng đầu tiên của nước này, David Ben-Gurion, ngay từ năm 1948 (trong Chiến tranh Ả Rập-Israel năm 1948): “Nếu [người Ả Rập] tấn công chúng ta như họ đã làm lần này, chúng ta sẽ chuyển chiến tranh đến tận cửa ngõ đất nước của họ… Chúng tôi không có ý định tiến hành… một cuộc chiến phòng thủ tĩnh tại địa điểm nơi chúng tôi bị tấn công. Nếu họ tấn công chúng ta một lần nữa, trong tương lai, chúng ta muốn chiến tranh diễn ra không phải ở đất nước chúng ta mà ở đất nước của kẻ thù, và chúng ta không muốn ở thế phòng thủ mà tấn công”.

Yitzhak Rabin, Tham mưu trưởng IDF trong Chiến tranh Sáu ngày, đưa ra lời giải thích tương tự cho việc Israel bắt đầu cuộc chiến trước: “Triết lý cơ bản của Israel là không gây chiến, trừ khi hành động chiến tranh được thực hiện chống lại chúng tôi. Sau đó, chúng tôi đã sống trong ranh giới trước Chiến tranh Sáu ngày, những ranh giới không mang lại chiều sâu cho Israel – và do đó, Israel, bất cứ khi nào xảy ra chiến tranh, cần phải tiến hành ngay lập tức tấn công – tiến chiến vào đất địch”.

Học thuyết chiến thuật

Bộ chỉ huy IDF đã được phân quyền kể từ những ngày đầu thành lập đất nước, với các chỉ huy cấp dưới nhận được quyền lực rộng rãi trong bối cảnh các mệnh lệnh kiểu nhiệm vụ. Việc đào tạo sĩ quan cấp dưới của Israel đã nhấn mạnh sự cần thiết phải đưa ra quyết định nhanh chóng trong trận chiến để chuẩn bị thích hợp cho chiến tranh cơ động.

Nga và Liên Xô

Ý nghĩa của học thuyết quân sự của Liên Xô rất khác với cách sử dụng thuật ngữ này của quân đội Hoa Kỳ. Nguyên soái Bộ trưởng Quốc phòng Liên Xô Andrei Grechko đã định nghĩa nó vào năm 1975 là “một hệ thống quan điểm về bản chất của chiến tranh và các phương pháp tiến hành nó, cũng như về sự chuẩn bị của đất nước và quân đội cho chiến tranh, được chính thức áp dụng ở một bang nhất định và các lực lượng vũ trang của bang đó”.

Vào thời Xô Viết, các nhà lý luận nhấn mạnh cả khía cạnh chính trị và “quân sự-kỹ thuật” các mặt của học thuyết quân sự, trong khi theo quan điểm của Liên Xô, người phương Tây đã bỏ qua khía cạnh chính trị. Tuy nhiên, về mặt chính trị trong học thuyết quân sự của Liên Xô, các nhà bình luận phương Tây Harriet F Scott và William Scott cho rằng “giải thích rõ nhất các động thái của Liên Xô trên trường quốc tế”.

Học thuyết của Liên Xô (và Nga đương đại) nhấn mạnh vũ khí phối hợp chiến tranh cũng như hoạt động chiến tranh. Nó nhấn mạnh việc bắt đầu các hoạt động thù địch quân sự vào thời gian, ngày tháng và địa điểm mà họ lựa chọn dựa trên các điều kiện lựa chọn cũng như sự chuẩn bị rộng rãi về không gian chiến đấu cho các hoạt động.

Học thuyết của Liên Xô/Nga trước đây hy sinh tính linh hoạt và khả năng thích ứng về mặt chiến thuật để có được sự linh hoạt và thích ứng về mặt chiến lược và hoạt động; nhân viên chiến thuật được đào tạo thành những người thực thi tương đối cứng rắn các mệnh lệnh cụ thể, chi tiết, trong khi cấp độ chiến lược-hoạt động của học thuyết quân sự Nga là nơi diễn ra hầu hết sự đổi mới.

Phản ứng của Liên Xô trước các vấn đề về chiến lược hạt nhân bắt đầu bằng các ấn phẩm mật. Tuy nhiên, đến năm 1962, với việc xuất bản cuốn Chiến lược quân sự của Nguyên soái Liên Xô Vasily Sokolovsky, Liên Xô đã đưa ra những suy nghĩ được chính thức tán thành về vấn đề này và những ý tưởng của họ về cách đối phó với xung đột hạt nhân.

Thụy Điển

Trong những năm 2000 và đầu những năm 2010, các chính phủ Đảng ôn hòa do Đảng ôn hòa lãnh đạo đã biến đổi Lực lượng vũ trang Thụy Điển từ thế trận Chiến tranh Lạnh phòng thủ đến thế trận tham gia vào các hoạt động quốc tế. Giả định là quê hương Thụy Điển sẽ phải đối mặt với những mối đe dọa tối thiểu từ bên ngoài. Tư lệnh tối cao Sverker Göranson ước tính rằng tính đến năm 2014, lực lượng Thụy Điển có thể chống lại một cuộc tấn công hạn chế của kẻ thù chỉ trong một tuần.

Khủng hoảng Crimea năm 2014 và cuộc xâm lược Ukraina đã làm dấy lên cuộc tranh luận ở Thụy Điển rằng việc quay trở lại các lực lượng phòng thủ quan trọng và liên minh chặt chẽ hơn với NATO là cần thiết sau các hành động của Nga ở Ukraina.

Vương quốc Anh

Trong khoảng 280 năm Quân đội Anh không có một “Học thuyết quân sự” chính thức, mặc dù một số lượng lớn các ấn phẩm liên quan đến chiến thuật, hoạt động và quản lý đã được xuất bản. Tuy nhiên, trong nhiệm kỳ Tổng tham mưu trưởng (1985-1989) Tướng Sir Nigel Bagnall đã chỉ đạo rằng Học thuyết Quân sự Anh phải được chuẩn bị và giao nhiệm vụ Đại tá (sau này là Tướng) Timothy Granville-Chapman (một sĩ quan pháo binh từng là Trợ lý quân sự của ông tại Bộ chỉ huy Quân đoàn 1 Anh) để chuẩn bị. Ấn bản đầu tiên của Học thuyết quân sự Anh BMD (British Military Doctrine) được xuất bản vào năm 1988. Nó dẫn đến việc Hải quân Hoàng gia và Không quân Hoàng gia phát triển các học thuyết về sức mạnh hàng hải và không quân của riêng họ. Tuy nhiên, vào năm 1996, ấn bản đầu tiên của Học thuyết Phòng thủ Anh BDD (British Defence Doctrine) đã được xuất bản, tập trung chủ yếu vào BMD. Quân đội đã thông qua BDD làm Học thuyết quân sự của họ. Ấn bản thứ tư của BDD được xuất bản vào năm 2011; nó sử dụng định nghĩa về học thuyết của NATO.

NATO củng cố khả năng phòng thủ của Vương quốc Anh và các đồng minh, đồng thời cung cấp các khả năng viễn chinh có thể triển khai để hỗ trợ và bảo vệ các lợi ích của Vương quốc Anh ở xa hơn. Tuy nhiên, cho đến gần đây, hầu hết học thuyết của NATO đều được phản ánh bởi các Học thuyết chung của các quốc gia tương đương nhưng khác nhau. Điều này thường gây ra tình thế tiến thoái lưỡng nan đối với Lực lượng Vũ trang Vương quốc Anh cam kết hoạt động như một phần của liên minh có trụ sở tại NATO.

Vào năm 2012, Tham mưu trưởng Quốc phòng và Thứ trưởng Quốc phòng thường trực đã ban hành chỉ đạo về cách có thể cải thiện sự đóng góp của Vương quốc Anh cho NATO, nói rằng “Chúng ta nên sử dụng học thuyết của NATO bất cứ nơi nào chúng ta có thể và đảm bảo sự gắn kết giữa học thuyết của Vương quốc Anh với NATO ở bất cứ đâu chúng ta không thể”.

Ấn bản năm 2014 của Ấn bản Học thuyết chung JDP (Joint Doctrine Publication) 0-01 Học thuyết Quốc phòng Vương quốc Anh phản ánh sự thay đổi này trong chính sách.

Tuy nhiên, Quân đội Anh đã có những ấn phẩm chính thức trong một thời gian dài và những ấn phẩm này đại diện cho học thuyết của quân đội. Quy định về Dịch vụ Hiện trường FSR (Field Service Regulations), theo mẫu của Phổ, được xuất bản vào năm 1906 và với những sửa đổi và ấn bản thay thế kéo dài cho đến Thế chiến II. Họ yêu cầu mỗi chi nhánh và dịch vụ xuất bản các ấn phẩm cụ thể của riêng mình để có hiệu lực đối với FSR. Sau Thế chiến II, FSR được thay thế bằng nhiều loạt sách hướng dẫn khác nhau, một lần nữa kèm theo các tập sách hướng dẫn đào tạo cụ thể cho từng nhánh và dịch vụ. Chúng giải quyết các vấn đề về hoạt động và chiến thuật.

Ấn phẩm quan trọng hiện tại của quân đội là Ấn phẩm Học thuyết Quân đội Hoạt động cùng với các ấn phẩm tương đương về sức mạnh trên biển và trên không cũng như các ấn phẩm về chiến tranh chung, tất cả đều dưới sự bảo trợ của BDD. Bốn tầng cấu thành “học thuyết đất đai”, được tóm tắt là:
– Học thuyết Phòng thủ của Anh – cung cấp triết lý.
– Học thuyết hoạt động chung (và đồng minh) và học thuyết môi trường Capstone (JDP 01 Hoạt động chung AJP-01 Hoạt động chung của đồng minh được lưu trữ 2011-08-15 tại Wayback Machine ADP Operations – cung cấp các nguyên tắc.
– Học thuyết chung về chức năng và chuyên đề như Lập kế hoạch chiến dịch JDP 5-00 và An ninh và ổn định JDP 3-40 cung cấp học thuyết về các lĩnh vực hoặc chủ đề cụ thể. JDP 5-00() JDP 3-40()
– Cẩm nang dã chiến quân đội (hai tập) – cung cấp thông tin thực hành
– Sổ tay thành phần đất đai và các ấn phẩm đặc biệt về vũ khí – cung cấp quy trình.

Sổ tay thực địa quân đội bao gồm Tập 1 (Hoạt động vũ trang tổng hợp) gồm 12 phần do “Chiến thuật đội hình” và “Chiến thuật nhóm chiến đấu” và Tập 2 (Hoạt động trong môi trường cụ thể) gồm 6 phần (sa mạc, đô thị…).

BDD được chia thành hai phần: “Bối cảnh phòng thủ” và “Học thuyết quân sự”. Bối cảnh Quốc phòng giải quyết hai vấn đề. Thứ nhất, mối quan hệ giữa chính sách Quốc phòng và chiến lược quân sự, và – trong khi nêu bật tính hữu dụng của vũ lực – nhấn mạnh tầm quan trọng của việc giải quyết các vấn đề an ninh thông qua cách tiếp cận toàn diện, thay vì chỉ dùng quân sự. Thứ hai, nó giải thích Bản chất và Nguyên tắc của Chiến tranh, ba Cấp độ Chiến tranh (Chiến lược, Chiến dịchChiến thuật) và đặc điểm đang phát triển của nó. Mười nguyên tắc chiến tranh là phiên bản tinh tế và mở rộng của những nguyên tắc xuất hiện ở FSR giữa hai cuộc chiến tranh thế giới và dựa trên tác phẩm của JFC Fuller.

Học thuyết quân sự tuyên bố rằng nó bao gồm Học thuyết chung quốc gia, Học thuyết môi trường cấp cao hơn, Học thuyết chiến thuật, Học thuyết đồng minh và học thuyết được thông qua hoặc điều chỉnh từ các đối tác liên minh đặc biệt. Phần này đề cập tới ba vấn đề. Đầu tiên, nó mô tả khả năng sử dụng Lực lượng Vũ trang Anh để theo đuổi các mục đích và mục đích của chính sách Quốc phòng. Tiếp theo, nó giải thích ba thành phần của sức mạnh chiến đấu (các thành phần khái niệm, vật chất và đạo đức) và tầm quan trọng của bối cảnh hoạt động đối với việc áp dụng nó một cách hiệu quả. Cuối cùng nó mô tả cách tiếp cận của người Anh trong việc tiến hành các hoạt động quân sự – “cách chiến tranh của người Anh”. Điều này bao gồm chỉ huy nhiệm vụ, cách tiếp cận cơ động và đặc tính chiến đấu đòi hỏi phải chấp nhận rủi ro.

BDD được liên kết với nhiều tài liệu chính sách chưa được phân loại như Sách trắng Quốc phòng và Đánh giá Phòng thủ Chiến lược, cũng như Hướng dẫn Lập kế hoạch Chiến lược được phân loại. Ấn bản hiện tại, năm 2011 của BDD được củng cố bởi các ấn phẩm mang tính phát triển và khái niệm gần đây như Chương trình Xu hướng Chiến lược Toàn cầu của DCDC 2007-2036 và Khung khái niệm hoạt động cấp cao, bao gồm các ấn phẩm cụ thể của quân đội, hải quân và không quân.

Hoa Kỳ

Nguồn

Hiến pháp Hoa Kỳ trao cho Quốc hội quyền hạn để đảm bảo nền quốc phòng chung và phúc lợi chung của Hoa Kỳ cũng như huy động và hỗ trợ quân đội. Tiêu đề 10 của Bộ luật Hoa Kỳ nêu rõ những gì Quốc hội kỳ vọng Quân đội, cùng với các Quân chủng khác, sẽ đạt được. Điều này bao gồm: Duy trì hòa bình, an ninh và bảo vệ Hoa Kỳ, các lãnh thổ và tài sản của Hoa Kỳ cũng như bất kỳ khu vực nào Hoa Kỳ chiếm giữ; Hỗ trợ các chính sách quốc gia; Thực hiện các mục tiêu quốc gia; Vượt qua mọi quốc gia chịu trách nhiệm về các hành động gây hấn gây nguy hiểm cho hòa bình và an ninh của Hoa Kỳ.

Ý chính

Hầu hết học thuyết hiện đại của Hoa Kỳ đều dựa trên khái niệm triển khai sức mạnh và các hoạt động phổ rộng, kết hợp đồng thời các hoạt động tấn công, phòng thủ và ổn định hoặc hỗ trợ dân sự như một phần của lực lượng chung hoặc lực lượng tổng hợp phụ thuộc lẫn nhau để nắm bắt, duy trì và khai thác thế chủ động. Họ sử dụng hành động đồng bộ – gây chết người và không gây chết người – tỷ lệ thuận với nhiệm vụ và được thông báo bằng sự hiểu biết thấu đáo về mọi khía cạnh của môi trường hoạt động.

Các hoạt động tiến công đánh bại và tiêu diệt lực lượng địch, chiếm giữ địa hình, tài nguyên và các trung tâm dân cư. Họ áp đặt ý chí của người chỉ huy lên kẻ thù. Các hoạt động phòng thủ đánh bại cuộc tấn công của kẻ thù, giành được thời gian, tiết kiệm lực lượng và phát triển các điều kiện thuận lợi cho các hoạt động tấn công hoặc ổn định.

Các hoạt động ổn định bao gồm nhiều nhiệm vụ, nhiệm vụ và hoạt động quân sự khác nhau được thực hiện ở nước ngoài nhằm duy trì hoặc thiết lập lại môi trường an toàn và an ninh, cung cấp các dịch vụ thiết yếu của chính phủ, tái thiết cơ sở hạ tầng khẩn cấp và cứu trợ nhân đạo. Hoạt động hỗ trợ dân sự là các nhiệm vụ và sứ mệnh hỗ trợ cho chính quyền dân sự quê hương trong các trường hợp khẩn cấp trong nước cũng như cho các hoạt động thực thi pháp luật được chỉ định và các hoạt động khác. Điều này bao gồm các hoạt động giải quyết hậu quả của thiên tai hoặc nhân tạo, tai nạn và sự cố trong nước.

Dưới thời Tổng thống Lyndon Johnson người ta tuyên bố rằng lực lượng vũ trang Hoa Kỳ có thể chiến đấu hai – có lúc là hai cuộc chiến rưỡi – các cuộc chiến tranh diễn ra cùng một lúc. Điều này được định nghĩa là một cuộc chiến tranh ở châu Âu chống lại Liên Xô, một cuộc chiến tranh ở châu Á chống lại Trung Quốc hoặc Triều Tiên, và một “cuộc chiến nửa vời” nữa – nói cách khác, một chiến tranh “nhỏ” ở Thế giới thứ ba. Khi Richard Nixon nhậm chức vào năm 1969, ông đã thay đổi công thức để tuyên bố rằng Hoa Kỳ có thể tiến hành đồng thời các cuộc chiến kéo dài một rưỡi.

Học thuyết này được duy trì cho đến năm 1989-1990, khi Tổng thống George H. W. Bush ra lệnh cho “Lực lượng cơ sở” nghiên cứu dự báo sự cắt giảm đáng kể ngân sách quân sự, sự chấm dứt mối đe dọa toàn cầu của Liên Xô và sự khởi đầu có thể có của các mối đe dọa khu vực mới. Năm 1993, Tổng thống Bill Clinton đã ra lệnh “Đánh giá từ dưới lên”, dựa trên đó chiến lược được gọi là “thắng-giữ-thắng” đã được tuyên bố – đủ lực lượng để thắng một cuộc chiến trong khi cầm chân kẻ thù trong một cuộc xung đột khác, sau đó tiếp tục giành chiến thắng sau khi cuộc chiến đầu tiên kết thúc. Dự thảo cuối cùng đã được thay đổi thành nội dung rằng Hoa Kỳ phải có khả năng giành chiến thắng trong hai “cuộc xung đột lớn trong khu vực” đồng thời.

Học thuyết chiến lược hiện nay, mà Bộ trưởng Quốc phòng Donald Rumsfeld ban hành trong Báo cáo Đánh giá Quốc phòng Bốn năm một lần vào đầu năm 2001 (trước vụ tấn công 11/9), là một gói các yêu cầu quân sự của Hoa Kỳ được gọi là 1-4-2-1. Số 1 đầu tiên đề cập đến việc bảo vệ quê hương Hoa Kỳ. Số 4 đề cập đến việc ngăn chặn sự thù địch ở bốn khu vực chính trên thế giới. Số 2 có nghĩa là lực lượng vũ trang Mỹ phải có sức mạnh để giành chiến thắng nhanh chóng trong hai cuộc xung đột gần như đồng thời ở những khu vực đó. Số 1 cuối cùng có nghĩa là lực lượng Mỹ phải thắng một trong những cuộc xung đột đó một cách “quyết đoán”.

Mục tiêu chính sách chung là:
(1) đảm bảo với các đồng minh và bạn bè;
2) ngăn cản cạnh tranh quân sự trong tương lai,
(3) ngăn chặn các mối đe dọa và ép buộc chống lại lợi ích của Hoa Kỳ, và (4) nếu việc ngăn chặn thất bại, hãy kiên quyết đánh bại bất kỳ đối thủ nào.

Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ

Bộ Quốc phòng xuất bản các Ấn phẩm chung nêu rõ học thuyết về mọi dịch vụ. Ấn phẩm học thuyết cơ bản hiện nay là Ấn phẩm chung 3-0, “Học thuyết về Hoạt động chung”.

Không lực Hoa Kỳ

Trụ sở chính, Không quân Hoa Kỳ, công bố học thuyết hiện hành của Không quân Hoa Kỳ. Cơ quan chủ trì phát triển học thuyết của Lực lượng Không quân là Trung tâm Giáo dục và Phát triển Học thuyết LeMay; Văn phòng Tiêu chuẩn hóa Quốc tế Tham mưu Không quân hoạt động dựa trên tiêu chuẩn hóa đa quốc gia, chẳng hạn như các Thỏa thuận Tiêu chuẩn hóa của NATO (STANAGs) và các thỏa thuận giữa Mỹ, Anh, Canada và Úc Quân đội và Hải quân (ABCA) ảnh hưởng đến Không quân. Hiện nay các tài liệu học thuyết cơ bản của Không quân là bộ 10 ấn phẩm của Không quân.

Quân đội Mỹ

Bộ Tư lệnh Học thuyết và Huấn luyện Quân đội Hoa Kỳ (TRADOC) chịu trách nhiệm phát triển học thuyết của Quân đội. TRADOC được phát triển vào đầu những năm 1970 nhằm giải quyết những khó khăn của Quân đội Mỹ trong Chiến tranh Việt Nam, và là một trong những cải cách giúp cải thiện Quân đội chuyên nghiệp. Hiện tại, tài liệu học thuyết quan trọng nhất của Quân đội là Ấn phẩm Học thuyết Quân đội 3-0, Các chiến dịch thống nhất trên bộ (xuất bản tháng 10/2011).

Hải quân Hoa Kỳ

Bộ Học thuyết của Bộ Tư lệnh Phát triển Chiến tranh Hải quân NWDC (Naval Warfare Development Command) điều phối việc phát triển, xuất bản và duy trì học thuyết Hải quân Hoa Kỳ. Hiện tại, các tài liệu học thuyết hải quân cơ bản chưa được phân loại là Ấn phẩm Học thuyết Hải quân 1, 2, 4, 5 và 6. NWDC cũng là cơ quan dẫn đầu của Hải quân Hoa Kỳ về NATO cũng như học thuyết hàng hải và tiêu chuẩn hóa hoạt động đa quốc gia.

Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ

Bộ chỉ huy Phát triển Chiến đấu của Thủy quân lục chiến (MCCDC) chịu trách nhiệm về học thuyết của Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ. Tài liệu học thuyết quan trọng nhất là Chiến tranh (MCDP1), cùng với MCDP’s 1-1, 1-2 và 1-3 (Chiến lược, Chiến dịch và Chiến thuật tương ứng). MCDP 1-0 (Hoạt động của Thủy quân lục chiến) chuyển các ấn phẩm cơ bản/nền tảng dựa trên triết học thành học thuyết hoạt động.

Cảnh sát biển Hoa Kỳ

Trụ sở chính, Cảnh sát biển Hoa Kỳ, đã xuất bản Ấn bản Cảnh sát biển số 1, U.S. Cảnh sát biển: Lực lượng bảo vệ hàng hải của Mỹ, là nguồn gốc của học thuyết USCG.

SFR Nam Tư

Với việc thông qua Luật Quốc phòng năm 1969, Nam Tư đã thông qua một học thuyết quân sự chiến tranh tổng hợp mang tên Phòng thủ toàn dân hoặc Phòng thủ nhân dân toàn diện[b]. Nó được lấy cảm hứng từ Chiến tranh giải phóng nhân dân Nam Tư chống lại quân chiếm đóng phát xít và những kẻ cộng tác với chúng trong Thế chiến II, và được thiết kế để cho phép Nam Tư duy trì hoặc cuối cùng thiết lập lại tình trạng độc lập và không liên kết của mình nếu một cuộc xâm lược xảy ra. Theo đó, bất kỳ công dân nào chống lại kẻ xâm lược đều là thành viên của lực lượng vũ trang, do đó toàn dân có thể biến thành một đội quân kháng chiến thống nhất.

Bắt đầu từ giáo dục tiểu học cho đến trung học phổ thông, các trường đại học, các tổ chức và công ty, chính quyền đã chuẩn bị toàn bộ người dân để tranh giành sự chiếm đóng cuối cùng của đất nước và cuối cùng là giải phóng nó. Vì mục đích này, Lực lượng Phòng vệ Lãnh thổ TO (Territorial Defense Forces) sẽ được thành lập để huy động dân chúng trong trường hợp xảy ra xâm lược. Khả năng sẵn sàng chiến đấu của TO có nghĩa là các bước tổ chức và huấn luyện có thể được bỏ qua sau khi bắt đầu chiến sự. TO sẽ bổ sung cho Quân đội Nhân dân Nam Tư chính quy, mang lại cho lực lượng này chiều sâu phòng thủ lớn hơn và lực lượng dân chúng địa phương được vũ trang sẵn sàng hỗ trợ các hoạt động chiến đấu. Một số lượng lớn thường dân có vũ trang sẽ làm tăng cái giá phải trả cho một cuộc xâm lược đối với kẻ xâm lược tiềm năng.

Kịch bản có khả năng xảy ra nhất trong học thuyết đang được sử dụng là một cuộc chiến tranh chung giữa NATO và Hiệp ước Warsaw. Trong tình huống như vậy, Nam Tư sẽ không liên kết và sẽ không chấp nhận quân đội nước ngoài của bất kỳ liên minh nào trên lãnh thổ của mình. Học thuyết thừa nhận khả năng bên này hoặc bên kia có thể cố gắng chiếm lãnh thổ Nam Tư làm khu vực dàn quân phía trước, để đảm bảo đường liên lạc hoặc đơn giản là để từ chối lãnh thổ cho quân địch. Hành động như vậy sẽ bị coi là xâm lược và sẽ bị phản đối. Bất kể hệ tư tưởng nào, những kẻ chiếm đóng sẽ bị coi là kẻ thù của Nam Tư.

Lực lượng bảo vệ lãnh thổ

Lực lượng bảo vệ lãnh thổ TO (Territorial Defense Forces) được thành lập vào năm 1969 như một bộ phận không thể thiếu của Nam Tư Học thuyết phòng thủ toàn diện. Lực lượng TO bao gồm cả nam và nữ dân sự khỏe mạnh. Từ 1 đến 3 triệu người Nam Tư trong độ tuổi từ 15 đến 65 sẽ chiến đấu dưới sự chỉ huy của TO với tư cách là lực lượng không chính quy hoặc du kích trong thời chiến. Tuy nhiên, trong thời bình, khoảng 860.000 quân TO đã tham gia huấn luyện quân sự và các hoạt động khác.

Khái niệm TO tập trung vào các đơn vị bộ binh nhỏ, được trang bị nhẹ chiến đấu với các hoạt động phòng thủ trên địa hình địa phương quen thuộc. Một đơn vị điển hình là một phân đội có quy mô đại đội. Hơn 2000 xã, nhà máy và doanh nghiệp khác đã tổ chức các đơn vị như vậy để chiến đấu tại địa phương của họ, duy trì hoạt động sản xuất quốc phòng địa phương cần thiết cho nỗ lực chiến tranh tổng thể. TO cũng bao gồm một số đơn vị lớn hơn, được trang bị mạnh hơn với trách nhiệm hoạt động rộng hơn. Các tiểu đoàn và trung đoàn TO hoạt động trong khu vực với pháo binh, súng phòng không và một số xe bọc thép. Bằng cách sử dụng khả năng cơ động và sáng kiến chiến thuật của mình, các đơn vị này sẽ cố gắng giảm bớt áp lực của các đơn vị bọc thép của đối phương và các cuộc không kích nhằm vào các đơn vị TO nhỏ hơn. Ở vùng ven biển, các đơn vị TO có nhiệm vụ hải quân. Họ vận hành một số pháo hạm để hỗ trợ các hoạt động hải quân. Chúng được tổ chức để bảo vệ các khu vực ven biển chiến lược và các cơ sở hải quân chống lại các cuộc đổ bộ và đột kích của kẻ thù. Họ cũng đào tạo một số thợ lặn để sử dụng trong hoạt động phá hoại và các hoạt động đặc biệt khác.

TO được giúp đỡ bởi thực tế là hầu hết các công dân-binh lính của nó đều là lính nghĩa vụ JNA một thời và đã hoàn thành thời hạn nghĩa vụ quân sự bắt buộc. Tuy nhiên, việc tuyển dụng TO có phần bị hạn chế do quân đội mong muốn đưa càng nhiều lính nghĩa vụ mới được giải phóng vào lực lượng dự bị quân sự của mình càng tốt. Các nguồn nhân lực TO khác chưa từng thực hiện nghĩa vụ quân sự và cần được đào tạo cơ bản sâu rộng.

Tổ chức TO có tính phi tập trung cao và độc lập. Các đơn vị TO được tổ chức và tài trợ bởi chính phủ ở các nước cộng hòa cấu thành Nam Tư: Bosnia và Herzegovina, Croatia, Macedonia, Montenegro, Serbia và Slovenia.

Việt Nam

Trải qua chiều dài lịch sự dựng nước, giữ nước, dân tộc Việt Nam qua các thời kỳ lịch sử phải tiến hành các cuộc chiến chống lại ách xâm lược từ các nước lớn, cường quốc trên khắp thế giới. Là một dân tộc nhỏ bé bên cạnh một nước lớn phương Bắc nội chiến hàng ngàn năm, Việt Nam từ thời Nguyễn Trãi đã lựa chọn học thuyết quân sự “lấy ít địch nhiều, lấy nhỏ thắng lớn”, “đem đại nghĩa để thắng hung tàn, lấy chí nhân mà thay cường bạo” (trích Bình Ngô đại cáo). Tư tưởng này được Võ Nguyên Giáp tiếp nối trong cuộc chiến chống Pháp, chống Mỹ và đã đem lại thắng lợi to lớn.

Ngày nay, trước tình hình thế giới thay đổi, Sách trắng quốc phòng Việt Nam 2019 lựa chọn học thuyết quân sự “4 không”:
(1) không tham gia liên minh quân sự;
(2) không liên kết với nước này để chống nước kia;
(3) không cho nước ngoài đặt căn cứ quân sự hoặc sử dụng lãnh thổ để chống lại nước khác;
(4) không sử dụng vũ lực hoặc đe dọa sử dụng vũ lực trong quan hệ quốc tế.
Quan điểm và chính sách quốc phòng “4 không” của Việt Nam nhằm mục đích hòa bình, tự vệ, bảo vệ Tổ quốc từ sớm, từ xa./.

Xem thêm:
LỊCH SỬ QUÂN SỰ
TRIẾT HỌC QUÂN SỰ
KHOA HỌC QUÂN SỰ
LÝ THUYẾT QUÂN SỰ
CHIẾN LƯỢC QUÂN SỰ
CHIẾN DỊCH QUÂN SỰ
CHIẾN THUẬT QUÂN SỰ

Bài viết được đề xuất

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *