QUYỀN LỰC VÀ SỨC MẠNH CỦA CHÍNH NGHĨA

Thế giới nói chung, lĩnh vực nào cũng vậy – nói riêng trong xã hội, theo quy luật vô thường mà nói, cũng sẽ có lúc suy vi.

Đạo Phật ở Việt Nam mấy năm gần đây, trong vài góc khuất – đã trở lên xấu xa vô đối, suy trầm nghiêm trọng. Tất nhiên Phật Giáo cũng luôn có, luôn còn những người tốt, chính nghĩa, nhưng giữa lúc suy vi, tinh thần chung đã bị lũ ba bựa áp đảo như thế đấy. Người ngay thường thì sẽ chọn tránh lũ ba xàm, nhiều lời, đó cũng chính là tinh thần cốt yếu của Đạo Phật, tu là tự tìm về bên trong, về cái không, từ bỏ gánh nặng ngoại vi. Thầy Pháp Hòa tốt nhất là nuốt nước mắt vào trong, là không về, an toàn hành đạo ở môi trường phù hợp, khỏi đau lòng.

Nhưng đã có đoàn thể, thì phải có tranh đấu. Có cái giáo hội kia được thành lập ra, thì Phật sự của họ là phải thanh lọc những cái xấu ác, lệch đường. Nói như Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, anh thấy tự mình không xứng đáng, thì tốt nhất “xin thôi”, chứ chỗm trệ ngồi đó, rồi xử lí khơi khơi vài vụ, kiểu đánh trống bỏ dùi, thì họ cũng đã gián tiếp xâm hại đến tinh thần đạo giáo lắm rồi. Hoặc chọn buông bỏ ngay và luôn như thầy Minh Đạo cho nhẹ nợ, khỏi phải vướng chân ba cái danh hão, thật là an lành và người đời không đến nỗi khinh bỉ những kẻ tham lam chức quyền vì đã ban hành ra ba cái thứ văn bản nọ kia, vừa không có trí khôn, vừa không phù hợp tôn chỉ.

Vậy chả nhẽ lại bó tay?

Không!

Chỉ cần thầy Minh Tuệ bước đi trong lặng lẽ, thì cái mặt nạ của bọn bậy bựa sẽ rơi xuống, rơi theo hiệu ứng. Mặt nạ bọn giả sư cũng bị rơi, bọn tiếp tay cho chúng cũng bị rơi, từng mắt xích một. Thích Chân Quang bị xử và Đại học Luật Hà Nội cũng bị xử. Vấn đề đạo đức, giáo pháp được minh chứng lại, và quy trình đào tạo các loại học vị cũng được chấn chỉnh lại. Kẻ xấu tồn tại và nở rộ là bởi chúng có bè lũ, đứa này tiếp tay cho đứa kia, móc xích với nhau. Ai lại nghĩ được rằng bọn “ma tăng” lại bắt tay với bọn “ma giáo”, và ai nghĩ được rằng thần lực của thầy Minh Tuệ không chạm đến được bọn “ma tiến sĩ”.

Và, sẽ thấy, lĩnh vực tôn giáo mà nói, không cần thiết phải chỉ đạo bằng thế quyền. Ba cái hội nọ kia chỉ là công cụ, là thứ dẻ rách, không thể nào gây áp lực lên chánh đạo cho được.

Quay lại bước chân quyền lực của thầy Minh Tuệ, có vẻ vô hại, vô hình nhưng chứa tha lực, cho dù không giẫm lên lũ ba bựa nhưng hiệu ứng tự tại, thanh bần của thầy làm chúng kinh sợ. Đúng như Đức Bụt đã nói về tăng đoàn, về thần lực của các vị tỳ kheo chân chính: Làm cho ma quỷ sợ (ma quỷ sợ là vì lo mất uy danh, không phải do tỳ kheo đánh phá).

Và đã đến lúc chính nghĩa lên ngôi, đúng ra là chính nghĩa được trả lại quyền lực và sức mạnh. Chính nghĩa đã có lúc bị lép vế, nhưng luôn về đích vẻ vang./.

Bài viết được đề xuất

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *